đàm hi

“Rất ko biết điều đúng không ạ nào?” Đôi đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ giễu cợt, nhếch lên một đàng cong thư thả nhạt nhẽo.

“Cứ như lúc này ko được à?” Ánh đôi mắt người con trai giá buốt lùng ngặt tương khắc, âm sắc trầm xuống.

Bạn đang xem: đàm hi

“Được chứ, sở hữu anh bảo đảm an toàn, em hoàn toàn có thể ko kiêng dè trời ko kiêng dè khu đất, tùy ý thực hiện bậy, mến làm những gì thì thực hiện...”

“Đủ rồi!” Cô mong muốn tự tại, tuy nhiên anh không thích mang lại.

Anh tiếp tục quen thuộc với việc tóm chắc hẳn tất cả. Anh sẽ không còn được chấp nhận điều bất thần xẩy ra.

“Anh kiêng dè gì chứ?” Cô căn vặn, góc nhìn vô trẻo phản chiếu dáng vóc thịnh nộ của những người con trai.

“Đừng quậy nữa, tất cả chúng ta về mái ấm rồi trình bày.”

“Được, vậy còn Lưu Diệu thì sao?”

Lục Chinh siết chặt vai cô, lực đạo hung hãn, “Đàm Hi, chớ xay anh.”

“Có thú vị không?”

“...”

“Hơn thua thiệt với em sở hữu thú vị không?” Cô nói lại, nhị con cái ngươi đen sạm láy phản chiếu lên độ sáng vô trẻo, “A Chinh, chớ chuyện nhỏ xíu xé đi ra lớn nữa.”

Nhưng Lục Chinh lại tương tự như con cái mèo bị giẫm trúng đuôi, chợt chốc dựng lông lên: “Chuyện nhỏ xíu xe pháo đi ra to? Đàm Hi, sở hữu nên anh tiếp tục vượt lên trước cưng chiều chiều em rồi không?!”

Bàn tay siết chặt lấy bẫy vai cô gửi trở thành bóp cằm cô, chầm chậm chạp dịch chuyển cho tới vùng cổ, nhịn nhường như chỉ khẽ người sử dụng mức độ một ít thôi tiếp tục hoàn toàn có thể bẻ gãy nó được.

Đàm Hi ko nhúc nhắc, “Cả anh và em đều làm rõ rằng, phía quân group sở hữu tật giật thột căn bạn dạng sẽ không còn mong muốn thực hiện rộng lớn chuyện này lên, thả người là chuyện trước sau nhưng mà thôi, sao anh phải cố gắng ý tạo ra khó khăn dễ dàng thực hiện gì?”

“Đừng tưởng rằng chuyện gì em cũng hiểu không còn vì vậy.”

Nhếch khóe môi lên, lặng yên mỉm cười: “Vậy anh trình bày mang lại em biết coi, ép buộc bắt nhốt Lưu Diệu tiện ích lợi gì?”

“Đừng nói đến hắn tao với anh nữa! Từ Lúc em vô trên đây cho tới đến giờ cứ phụ thân câu lại một câu Lưu Diệu, rốt cuộc là hắn sở hữu nơi nào xứng đáng nhằm em coi trọng hả?!” Lục Chinh xưa ni ko khi nào đơn giản nổi nóng, mặc dù nổi nóng cũng tiếp tục người sử dụng sự giá buốt lùng nhằm che chắn, tuy nhiên thời điểm hiện tại trên đây lại bị lửa phẫn nộ công tâm.

“Khụ khụ... vứt tay đi ra...”

Đôi đôi mắt người con trai đỏ gay ngầu, vô đôi mắt sở hữu giàn giụa tia ngày tiết, tương tự như một con cái sói phí đang được gầm rú bên trên cánh đồng hoang sơ.

Bàn tay vẫn ấm cúng như trước đó tuy nhiên giờ phút này trên đây lại càng ngày càng siết chặt lại.

Hai má Đàm Hi tiếp tục đỏ gay bừng lên, cắm răng căm hờn nói: “Anh... mong muốn bóp... bị tiêu diệt em sao?!”

Lục Chinh thu tay lại, lệ khí dừng tụ điểm lòng đôi mắt dần dần tan biến cút. Đàm Hi dựa tường ho cho tới bại tâm liệt phế truất.

“Khụ khụ... khụ khụ khụ... đồ gia dụng điên! Đồ thần kinh!” Tại sở công an nhưng mà cũng dám đi ra tay, u kiếp, thực sự rồ dại, thực sự chỉ coi pháp lý là vật tô điểm thôi sao?

Anh tiến thủ cho tới nâng cô.

Đàm Hi giơ tay đẩy đi ra, “Không cần thiết anh băn khoăn.”

“Xin lỗi.”

“Em cũng bóp anh cho tới đỏ gay mặt mày tía tai hoàn thành rồi xin xỏ lỗi nhé?” Khẩu khí tưng bừng.

Lục Chinh cúi người xuống cho tới trước đôi mắt Đàm Hi.

Ánh đôi mắt Đàm Hi lóe lên, đem theo đòi sự cảnh giác, “Anh làm những gì vậy hả?”

“Cho em bóp.” Sắc mặt mày người con trai giá buốt lùng, dáng vóc tráng lệ.

Phụt!

Cô tức cho tới nhảy cười cợt, “Cút. Ai mong muốn bóp anh hả?”

Tuy trình bày vậy tuy nhiên ko đẩy tay anh đi ra nữa.

Dìu cô tại vị, tâm lý người con trai tiếp tục trọn vẹn điềm đạm lại, “Lưu Minh.”

“Có!” Phút chốc tiếp tục đẩy cửa ngõ lao vào, tay kính chào loại quân group tiêu xài chuẩn chỉnh.

“Thả đứa ở phía bên trong đi ra. Nếu như Cát Lão căn vặn cho tới thì tôi tiếp tục report riêng rẽ với ông ấy.”

“Rõ!”

...

Xem thêm: phimcobelolem

Đàm Hi gần như là là bị lôi thoát ra khỏi sở công an, “Anh vứt tay đi ra, em tự động cút được.”

Lục Chinh coi như ko nghe thấy.

“Giữa thanh thiên bạch nhật nhưng mà lôi mách bảo kéo vật gì, anh bị dở à...”

“Câm mồm.”

“Xì, anh lại lên cơn khó chịu gì với em đấy?” Chẳng nên đơn thuần Chịu xuống nước một chuyến thôi nhưng mà, sở hữu gì lớn tát đâu cơ chứ?

Đúng như Đàm Hi trình bày trước cơ, sự khiếu nại Hoa Nhuận chuyến này phía quân group hành vi ko bao nhiêu vinh quang, nên chỉ có thể hoàn toàn có thể lặng lẽ nhưng mà thực hiện, một Lúc thực hiện rộng lớn chuyện lên sẽ có được nguy cơ tiềm ẩn bị tổn kiêng dè danh dự, kể từ cơ uy hiếp cho tới quyền lực tối cao của quân group, ngược lại còn tổn thất nhiều hơn nữa.

Còn Lục Chinh do dự ko Chịu thả người chẳng qua loa đơn thuần vì như thế trút bỏ phẫn nộ nhưng mà thôi.

Chỉ cần thiết điềm đạm lại tâm lý mang lại kỹ tiếp tục hoàn toàn có thể nắm được nên thực hiện thế nào là. Cuối nằm trong chẳng nên cũng vẫn thả người đấy thôi?

“Chìa khóa xe pháo.” Lòng bàn tay hé đi ra.

Đàm Hi móc chiếc chìa khóa xe pháo vào trong túi áo khóa ngoài, fake mang lại anh.

Đẩy người vô ghế lái phụ, phịch! Cửa xe pháo đóng góp lại, Lục Chinh vòng lên ghế tài xế, ngồi xuống, thắt chão đáng tin cậy mang lại cô, rồi thắt chão đáng tin cậy cho bản thân mình, ở đầu cuối mới nhất phát động xe pháo cút.

Cùng với giờ nổ máy vang trời, con xe lao cút như thương hiệu phun, tuyệt trần tách cút.

...

“Anh Lục, thời điểm ngày hôm nay sớm vậy à?” Anh bảo đảm an toàn gác cửa ngõ ở Bồng Lai kể từ chống trực ban ghé Output, lịch sự và trang nhã thăm hỏi.

“Ừm.”

Không đợi anh tao nói đến việc câu loại nhị, con xe đã và đang được lái cút.

Anh chàng vò đầu, anh tao còn còn chưa kịp thăm hỏi cô Đàm tề...

“Vào trên đây.” Lục Chinh tiếp tục thay cho hoàn thành giầy, đứng ở địa điểm huyền quan liêu.

Đàm Hi đứng ngoài cửa ngõ, chỉ cảm nhận thấy domain authority đầu bại ngốc, vô đầu đang được đo lường kĩ năng “nhấc chân vứt chạy rồi trốn bay trở thành công” là từng nào Xác Suất.

Kết ngược ở đầu cuối tính đi ra được là... 0%.

“Đừng nhằm anh nói đến việc chuyến loại nhị.”

“... Ồ.”

Thay giầy hoàn thành rồi tháo dỡ áo khóa ngoài, tiếp sau đó treo áo lên bên trên giá chỉ, ừm... sở hữu tương đối nhăn nhúm một ít, vuốt lại mang lại phẳng lì tiếp tục.

Lục Chinh tiếp tục ngồi lên bên trên ghế sofa, nhìn trực tiếp về phía trước: “Có khả năng thì em cứ rề rà soát tiếp cút.”

“...” Đậu má.

“Đến trên đây.”

“Anh mong muốn thực hiện gì?”

“Đến đây!”

Đàm Hi toàn thân ái lập cập rẩy, cắm răng kèn kẹt, “Anh gào vật gì nhưng mà gào? Đến thì cho tới, tưởng em kiêng dè anh chắc?! Cùng lắm thì bị bóp bị tiêu diệt thôi nhưng mà.”

Liên tiếp bao nhiêu câu, khiến cho Lục Chinh á khẩu ko trình bày lại được.

Cô tiếp cận, ngước đầu ưỡn ngực, Lúc tiếp tục sở hữu đầy đủ khí thế rồi cho tới bước đi sải cút cũng mạnh mẽ và tự tin rộng lớn.

“Ngồi.” Lục Chinh chỉ vô địa điểm kề bên.

Đàm Hi cũng ko khách hàng sáo, ngồi thì ngồi chứ sao.

Dù sao thì vò đã và đang mẻ rồi, cô cũng ko quan ngại bị mẻ tăng vài ba đợt nữa.

“Nằm xuống.”

Xem thêm: aesop là ai

“Hả?”

Anh vỗ đùi bản thân. Đàm Hi Từ đó gối đầu lên, được lắm, bà cô trên đây mong muốn coi anh quyết định làm những gì nào là.

Cho cho tới Lúc cảm hứng đuối giá buốt kể từ truyền thống cho tới, cô mới nhất chợt thức tỉnh, anh đang được mong muốn... mẻ dung dịch mang lại cô sao?