loi du buon

Trời mưa nặng trĩu phân tử, tôi cần trú tạm thời vào trong 1 cái quán ven lối. Chính ở trên đây, tôi tiếp tục mơ hồ nước nghe thấy những giờ đồng hồ hát ru. Tiếng ru buồn sau lũy tre thôn.

Bạn đang xem: loi du buon

(ảnh minh họa)

Đường về xứ Bắc như lối về bao miền quê không giống, dọc lối nơi nào cũng thấy những người dân dân cày việc nặng bên trên thửa ruộng của tôi. Những luống khoai ngọn lên mơn mởn, những vạt ngô ngút ngát xanh rớt. Hôm nào là trời quang đãng mây tạnh, coi những thửa ruộng nhị mặt mày lối thấy rất đẹp như giành.

Trời mưa nặng trĩu phân tử, tôi cần trú tạm thời vào trong 1 cái quán ven lối. Chính ở trên đây, tôi tiếp tục nghe thấy giờ đồng hồ hát ru buồn sau lũy tre thôn. Bà ngôi nhà quán là 1 trong những người hoặc chuyện:

        - Khổ. Ngày nào là bà cũng ru con cái. Người tao nhị, tía mươi tuổi tác ru con cái thì đành rằng. Đằng này…

Xem thêm: oan gia phong cap cuu

 Bà ko thưa không còn câu tuy nhiên tôi hiểu, với vật gì tê liệt ko thông thường sau lời nói.

 Bà nước ngoài tôi, Lúc ngoài tư mươi tuổi tác tiếp tục ru con cháu, ngoài sáu mươi tuổi tác tiếp tục ru chắt. Còn người mẹ này, sao 70 tuổi tác vẫn ru con? 

Tôi theo gót con cái ngõ nhỏ nhằm vào trong nhà u. Hai mặt mày ngõ là tre trúc, là những cái ao thôn nở giàn giụa hoa súng tím.

Xem thêm: truyện hoa hồng đỏ và súng

Tôi là khách hàng ko chào, chỉ như 1 người lỡ phỏng lối bị mưa, trú nhờ bên dưới cái hiên ngôi nhà u. Tôi coi vào trong nhà thấy một người đàn bà chừng 40 tuổi tác đang được phía trên võng. Còn người u thì vừa vặn hát ru vừa vặn trả đẩy. Chiếc võng còng, sườn lưng u cũng còng.

Tôi chất vấn chuyện mới nhất biết chị là 1 trong những người đàn bà rất đẹp, đã đi được B thời kháng Mỹ. Chiến giành kết đôn đốc, chị về vô đầu còn nhiều miếng đạn, tuy nhiên không tồn tại chỉ định và hướng dẫn phẫu thuật. Nếu u ko ru ngủ thì chị trong cả ngày la hét. Thế là lời nói ru buồn, muối bột đậm gừng cay, loại cò loại vạc cứ thời nay qua chuyện ngày không giống, năm này qua chuyện năm không giống kéo còng sườn lưng u. Chiến giành kết đôn đốc kể từ lâu tuy nhiên nỗi nhức vẫn còn đấy len lách vô tận sâu sắc thẳm từng thân thiết phận nhân loại. Nghe lời nói ru lâu đời “ loại cò loại vạc…” tuy nhiên trĩu nặng trĩu nỗi niềm.

Đường về TP.HCM nơi nào cũng giàn giụa ắp phát đạt, lung linh đèn color. Có ai nghe biết người u già cả vẫn hát ru con cái, vẫn ngày ngày gánh bên trên vai kết quả của một trận đánh cách đó ngay sát nửa thế kỷ. Tôi hoảng sợ sự vô tình thực hiện nhiều người quên… quên cả những điều xứng đáng nhớ…


  • 18/04/2012 04:53
  • Bùi Nguyên Ngọc
  • 2261