Yêu em vô một ngày anh nhé!!!
Bạn đang xem: doc chuyen tinh yeu buon
Em coi tôi, lại mỉm cười mỉm chi...
-Thế em xin xỏ anh một ngày yêu thương em nhé!!
-Nghĩa... tức là sao??
-Tức là anh thực hiện tình nhân em vô một ngày. Khờ ạ !!
-Em đùa hoài !!
-Em ko biết phát biểu đùa khi nào.
***
Hà Nội một ngày thời điểm cuối năm, rét giá và đẹp nhất... Người tớ bảo thủ đô hà nội đẹp tuyệt vời nhất vô ngày thu, riêng biệt tôi luôn luôn trực tiếp thấy ngày đông thủ đô hà nội là đẹp tuyệt vời nhất. Nó khiến cho nhân loại tớ suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang được nghĩ về lúc này... là về người đàn bà cạnh bên tôi trên đây !!
-Thế, mai bọn chúng bản thân yêu thương nhau nhé !!
-Ừ ừ...
-Miễn chống thế là làm sao? Em ứ chịu đựng... cần yêu thích cơ.
-Vâng, cô bé nhỏ, mai tôi là tình nhân của cô ý nhé, tôi quí lắm đấy !! - Tôi phát biểu, thực hiện rời khỏi vẻ mặt mũi tếu táo và... niềm hạnh phúc.
Em mỉm cười tít cả đôi mắt, coi dễ thương và đáng yêu quá !! Một cô bé nhỏ TP. Sài Gòn có được cái giọng thủ đô hà nội xáo trộn, nũng nịu và xinh đẹp. Nhưng tính cơ hội cô ấy thì với trời mới nhất đoán nổi, tuy nhiên vững chắc cũng chỉ mất trời mới nhất hiểu nổi !!
Tôi lưu giữ, ngày kiểu mẫu cô ấy cần tách thủ đô hà nội rồi. Và tôi đang được do dự liệu những chàng trai với tình nhân chuẩn bị xa xôi cơ hội bản thân 2000km tiếp tục làm những gì nhỉ ?? Dù chỉ là một trong vở kịch, tôi mong muốn nó là một trong vở kịch hoàn hảo vẹn nhất ...
Sáng ngày tiếp theo..
Reng !!!
-Ngốc ạ, cho tới chở tình nhân cút bữa sáng này, lơ là biếng thế là em ko yêu thương nữa đâu đấy !!
-Vâng vâng, anh biết rồi ạ...
Tôi vội vàng vệ sinh, thay cho ăn mặc quần áo, mới nhất với sáu giờ sáng sủa tuy nhiên "nàng tình nhân bé nhỏ nhỏ" tiếp tục giận hờn thế cơ rồi cơ đấy....
Hôm ni trời chính thức lạnh lẽo, tuy nhiên vẫn còn đấy cái lạnh lẽo cuối mùa rơi còn lại. Tôi group cái nón len lên mớ tóc còn chưa kịp chải, khoác cái áo lạnh lẽo màu sắc ghi và khoác áo sơ-mi white color. Chẳng là em vô cùng quí nam nhi khoác sơ-mi, tôi cũng chẳng hiểu vì như thế sao nữa, tuy nhiên khi này coi tôi khoác áo sơ-mi, em cũng reo khẽ lên yêu thích... Tôi mỉm mỉm cười, coi những mặt hàng cây trụi lá tuy nhiên vô cùng đỗi niềm hạnh phúc, khung trời vô xanh rớt thực hiện nền mang đến mây Trắng cất cánh lờ lững. Những đám mây trắng nuột như thể trạng tôi thời điểm hiện tại, nhịn nhường như Lúc với tình nhân, thằng ngốc cũng thực hiện ganh đua sĩ được thì cần...
Em ngồi vắt vẻo trước thềm hotel, vẫn cái khăn quàng màu sắc hồng bên trên cổ, thời điểm ngày hôm nay coi em xinh ko thể mô tả. Tôi huýt sáo, thì thầm nghĩ về nường thế này chẳng cảm động...
Nhưng ko, nường nhăn mặt mũi... Chạy trực tiếp cho tới tôi gỡ cái nón len rời khỏi, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", tuy nhiên không giống ngày thông thường, em kéo ra một cái lược white color, và.. chải tóc mang đến tôi. Thề với trời cao, tôi ngượng bị tiêu diệt được, vẫn cần ngậm mỉm cười tít đôi mắt. Vì... tôi có duy nhất một ngày nhằm yêu thương em thôi....
Chải chuốt kết thúc, em mỉm cười rực rỡ bảo thế là anh tình nhân em đẹp nhất trai rồi đó nhé, ngoài cần thiết group nón. Tôi đang được cảm động thì nường group ngay lập tức cái nón len của tôi lên đầu và xoã tóc rời khỏi. Lúc ấy coi em xinh đẹp vô nằm trong, vẫn muốn phẫn nộ cũng chẳng được ....
Chúng tôi cút ăn phở rồi đi dạo một vòng xung quanh hồ nước, trời ngày đông đẹp nhất phù hợp mang đến những song yêu thương nhau, thế là tôi cần nằm trong giẫm vịt giẫm gà như em mong ước. Em tôi ngồi vắt vẻo bên trên xe cộ, đung đưa đôi bàn chân trắng nuột, rồi lại vứt hẳn song dép rời khỏi, chạy chân trần bên trên cỏ... Đôi má ửng hồng vô nắng và nóng, giờ đồng hồ mỉm cười giòn rụm.... Xong em kéo tôi ngồi phịch bên trên cỏ nằm trong em, dựa nguồn vào vai tôi và chất vấn :
-Anh với lưu giữ ngày đầu bản thân quen thuộc nhau không?
Tôi lưu giữ, đương nhiên là tôi lưu giữ chứ, làm thế nào quên được một chiếc ngày quan trọng như vậy... Cách trên đây 2 năm rồi thì cần, Lúc tôi vô TP. Sài Gòn thực luyện. Năm ấy tôi còn ko rời khỏi ngôi trường, vẫn chính là anh SV báo chí truyền thông thơ ngây dễ dàng bắt nạt. Thầm nghĩ về như vậy tuy vậy với ngờ đâu, người TP. Sài Gòn thứ nhất bắt nạt tôi lại là một trong cô bé nhỏ xoàng tôi cho tới năm tuổi tác.
Khi ấy, tôi đang được bên trên đàng thám thính tư liệu viết lách bài xích, ngang qua quýt một cổng ngôi trường tầm giờ tan học tập. Những cô bé nhỏ phái nữ sinh áo nhiều năm Trắng thấp thông thoáng thực hiện tôi cảm nhận thấy kỳ lạ và xúc động... Thế là tôi chụp ảnh một group phái nữ sinh, vô cơ với 1 cô bé nhỏ coi thông minh và dễ thương và đáng yêu nhất.
-Anh cơ, ai mang đến chụp ảnh tui zậy hả? - Cô bé nhỏ cơ bất thần chạy lại chất vấn tôi.
-Ơ, anh thấy đẹp nhất nên chụp thôi bé nhỏ à.
-Bé này tuy nhiên bé? Tui... rộng lớn rồi (rõ ràng em đang khoác trên người áo dài). Anh chụp ảnh là phải xin phép phép tắc nghe hông !!
-Ơ, anh xin xỏ lỗi.....
-Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp nhất thì.... cứ chụp cút. Thoải cái, miễn với dắt cút ăn trà !!
Em và bọn chúng ta bấm tay nhau mỉm cười ngặt nghẹo. Tôi, như 1 anh mái ấm quê mới nhất lên tỉnh (quê tôi ở thủ đô hà nội đấy nhé), ngoan ngoãn ngoãn răm rắp tuân theo lời nói những em ấy phát biểu. Đến nấc tuy nhiên những ngày tiếp sau đó, trong cả mùa thực luyện tôi đều cho tới cổng ngôi trường điểm em học tập ngoan ngoãn ngoãn dẫn em và chúng ta em cút ăn trà. Để dành được thú vui nhỏ nhoi cơ, bao nhiêu mon ở TP. Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối cho tới ăn gói mì tôm...
Ngày tôi về lại thủ đô hà nội, tôi ko phát biểu em nghe, chỉ lặng lẽ cho tới trước cửa ngõ mái ấm em coi thiệt lâu. Là nam nhi, tôi ghét bỏ chia ly lắm, nhất là tôi kiêng dè em khóc. lõi thế này được, tớ vẫn chính là nhị nhân loại ở quá xa xôi nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!
Tân Sơn Nhất ngày cơ vô cùng oi bức, thêm vào đó nỗi phiền trong tâm địa khiến cho tôi chẳng nhằm ý xung xung quanh. Nặng nề xách gò tư trang hành lý vô vô, tôi ngoái lại coi thứ tự cuối....
-Ai mang đến anh cút tuy nhiên ko phát biểu với tui một giờ đồng hồ ??
-Sao em biết??
-Nếu quan hoài một người, tớ với vô vàn phương pháp để biết... Cầm lấy này !! Thôi, giã từ anh nhé !!
Em mỉm cười và xoay sườn lưng cút, tôi tưởng ngàng coi bóng em một hồi thiệt lâu.. Trên tờ giấy tờ em fake mang đến tôi là một số trong những địa hình, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG lưu giữ HN.."
-Thế anh với lưu giữ sau ấy, bao lâu anh mới nhất nhắn tin cẩn mang đến em trước không? - Em tách ngoài vai tôi, nghiêm cẩn mặt mũi chất vấn.
-Một mon !!
-Vì sao lâu thế?
-Vì anh còn xem xét coi, với nên chính thức một quan hệ ko...
-Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng tớ vẫn nhắn tin cẩn lẫn nhau suốt trong gần 2 năm, và lúc này em cho tới thế này, chẳng cần đảm bảo chất lượng sao?
-Uh, đảm bảo chất lượng lắm....
Đột nhiên
Em khóc !!!
Em dụi nguồn vào ngực tôi, khóc nhỏ dần dần rồi trở nên giờ đồng hồ, những giờ đồng hồ nấc áp lực... Nắm xuống đến cổ áo tôi, thực hiện nhòe nhoẹt cái áo sơ-mi white color. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vô ngực tôi, khoác kệ thiên hạ đang được chỉ trỏ....
Vì sao thế.... tôi chất vấn, tuy nhiên em chỉ khóc tuy nhiên ko vấn đáp.....
Trời ướp đông lạnh lắm !!!
Xem thêm: app đo nồng độ oxy
***
Một ngày yêu thương nhau qua quýt cút, đến tới 12 giờ tối, công ty chúng tôi vẫn thơm giã từ nhau. Và sớm ngày tiếp theo lại bởi những lời nhắn, em rời khỏi cút.... Để khoác tôi cùng theo với cái khăn len màu sắc tro mua sắm tặng em ở lại. Cũng bởi những lời nhắn "Em đang được ở thủ đô hà nội này, anh rời khỏi Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em cút trên đây, anh không tồn tại quyền tiễn đưa em, vì như thế tất cả chúng ta không còn yêu thương nhau rồi"... Em thực hiện tôi nhức tim !!
Em thực hiện tôi nhức tim !!
Ngày ngày qua Lúc khóc hoàn thành, em lại mỉm cười tươi tỉnh. Mùa sầm uất thủ đô hà nội với những mặt hàng nem chua rán, ốc luộc lanh tanh, và cô bé nhỏ TP. Sài Gòn má đỏ loét hồng quàng cái khăn len cũng màu sắc hồng, là ngày đông đẹp tuyệt vời nhất tuy nhiên tôi từng với. Mãi về sau lưu giữ lại, tim tôi vẫn còn đấy nhức...
Tôi biết tôi tiếp tục yêu thương em rồi, yêu thương kể từ 2 năm về trước cơ. Nhưng tôi vẫn còn đấy quan ngại nhút nhát trong cả 2 năm trời, một đứa ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu với giành cho nhau ?? Hay cũng chỉ giống như những chuyện tình nông nổi tuy nhiên tôi từng được biết, thời gian nhanh hấp tấp rồi cũng ***ng tàn....
Những tối tiếp sau đó, ko còn tồn tại ngẫu nhiên thông tin này về em nữa. Cái có một không hai thân thiết thân mật nhị công ty chúng tôi là số điện thoại thông minh, mà đến mức thực hiện tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách hàng một vừa hai phải gọi hiện tại ko liên hệ được...". Tôi cụ dế yêu, thẫn thờ nghĩ về, thẫn thờ nhức....
Bíp bíp, với lời nhắn, của em !!!
Tôi gần như là nhảy dựng lên, run rẩy rẩy bấm phím gọi, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em cút !!"
Làm sao tôi quên được ???
Không cần thiết tâm trí, ko cần thiết đắn đo. Tôi xin xỏ nghỉ ngơi phép tắc và bịa đặt vé cho tới TP. Sài Gòn chuyến sớm nhất, đem theo gót cái khăn len màu sắc tro... Dù chuyện với thế này cũng khá được, tôi không thích tâm trí.... Tôi chỉ ham muốn tuân theo cái tôi cần thiết thực hiện, thế thôi...
Sài Gòn phả một tương đối lạnh lẽo, những ngày ngay gần đầu năm nắng và nóng có vẻ như nhẹ nhõm rộng lớn vẫn oi bức... Tôi quệt hấp tấp những giọt những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn và thưởng thức điểm này, cách đó 2 năm với cô bé nhỏ dúi vô tay tôi một miếng giấy tờ nhỏ, tuy nhiên tôi vẫn lưu giữ vô ví cho tới lúc này....
Tôi tìm tới mái nhà với lớp bụi hoa lài thơm sực nồng ấy... Chẳng tổn thất công tôi cần chất vấn thăm hỏi, em ngồi ngay lập tức trước cổng, làn domain authority vẫn trắng nuột tuy vậy với phần tương đối tái ngắt cút... tưởng ngàng coi tôi.....
-Anh cút đi!!
-Sao thế em??
-Tôi ghét bỏ anh, anh tìm tới trên đây thực hiện gì?
-Anh chỉ ham muốn biết vì như thế sao thôi.... em hãy phân tích và lý giải mang đến anh hiểu....
-Buồn mỉm cười thiệt, phân tích và lý giải cái gì? Tôi chẳng với gì nhằm phân tích và lý giải cả...
Em chính thức hoảng loàn, coi tôi bởi ánh nhìn không quen nhất. Tôi coi em, đắng cay, xót xa xôi...
Có một người nam nhi chạy xe cộ cho tới, em chạy lại hấp tấp mặt mũi người ấy, dụi mặt mũi đóng vai anh tớ và hét lên "Anh về cút, tình nhân tôi đây" !!
Thôi, thế là... không còn !!!
Tôi lại quay trở lại sân bay tuy nhiên ko nghe biết cơ nhằm làm những gì, bản thân tôi ngồi tâm trí bên trên băng ghế vắng vẻ tanh tưởi. Phi ngôi trường chẳng khi nào ngớt người tương hỗ cả, tuy nhiên kỳ kỳ lạ thay cho, xung xung quanh khu vực tôi ngồi khi nào thì cũng đìu hiu, đơn độc. Tôi chẳng hiểu vì như thế sao em lại ham muốn tôi yêu thương em vô một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm những gì chứ....Tôi vò cái khăn len màu sắc tro vô tay...
Thật là một trong thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu thương em vô một ngày thôi, chẳng cần em tiếp tục phát biểu thế rồi sao. Đồ ngốc, vật dụng ngốc, vật dụng ngốc......
Nước đôi mắt tôi chính thức rơi, rồi tôi gạt hấp tấp nó, đứng trực tiếp dậy, quay trở lại thủ đô hà nội. TP. Sài Gòn ko khi nào với khu vực giành cho tôi....
Alô !!
-Chào anh, tôi là... một người kỳ lạ - giọng nam nhi miền Nam
-Anh là ai??
-Anh ko biết tôi, tuy nhiên xin xỏ anh hoàn toàn có thể cho tới bắt gặp em gái tôi một thứ tự cuối, được không?
-Em gái anh là ai? - Tôi chất vấn, tuy nhiên nghe đắng vô trong cổ họng.
-Em gái tôi thương hiệu... Ngọc Châu.
Tôi lại cho tới TP. Sài Gòn, gần như là điên ngu lao cho tới mái nhà với lớp bụi hoa lài ấy... Nhưng ko kịp nữa rồi !! Người tớ fake mang đến tôi một cuốn bong bìa hồng, khởi sắc chữ của em...
Ngày mon năm....
Biết tin cẩn anh cút, tôi ngồi khóc, nước đôi mắt rơi lã chã bên trên tờ giấy tờ ghi lại số đt mang đến anh. Anh với biết nó nhoè cút vì như thế vật gì ko nhỉ??
Ngày mon năm....
Tôi lưu giữ anh quá, làm thế nào lúc này nhỉ, tôi với nên bắt gặp anh ko ??
Ngày mon năm....
Sao anh cứ im re thế cơ, thực hiện rời khỏi vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh ko biết tôi vẫn lưu giữ anh ngần ấy năm à?
Ngày mon năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng bản thân lại, xứng đáng lẽ cần vậy.... Chỉ xin xỏ Chúa một ơn huệ còn còn lại... yêu thương anh vô một ngày, thế thôi.... Rồi anh tiếp tục quên mau, còn em thì lưu giữ mãi...
Tất cả chỉ vì như thế ... 1 căn bệnh dịch ko thể chữa trị ngoài.....
Ngày mon năm...
Anh cho tới thám thính !! Vui quá, ngay lập tức khi khỏe mạnh vượt trội nhất, ko anh tiếp tục biết thì hư hỏng không còn...... Nhưng vẫn cần chạy lại ôm anh trai bản thân tuy nhiên gào lên "Người yêu thương tôi trên đây !!".
Cả một đời, em có duy nhất một tình nhân là anh thôi....
***
Nhiều năm về sau, hàng năm tôi vẫn về TP. Sài Gòn yêu thương quý của tôi. Mỗi năm vẫn bịa đặt một bó hoa lên mộ em, nằm trong lòng một nghĩa trang yên lặng tĩnh, trồng ăm ắp những cây hoa điệp vàng, và thứ tự nào thì cũng khoác cái áo sơ-mi white color ngấm nước đôi mắt em năm cơ... Người tớ phát biểu với tôi rằng Lúc chuẩn bị rời khỏi cút, em xin xỏ quý khách bịa đặt cái nón len của tôi vô tay em, yên lặng nghỉ ngơi cùng theo với nó. Còn tôi hàng năm vẫn lấy cái khăn len màu sắc tro đứng trước em, xin xỏ em buông bỏ.....
Chỉ cũng chính vì tôi tiếp tục quá nhút nhát, còn nếu như không tôi và em tiếp tục với 2 năm yêu thương nhau.
Chỉ bởi tôi tiếp tục quá toan tính cái được tổn thất, tuy nhiên ko biết yêu thương làm thế nào để cho hoàn hảo vẹn nhất...
Chỉ bởi tôi dường như không cho chính bản thân mình cái thời cơ được yêu thương em, mặt mũi em những ngày cuối đời....
Gió thổi cái khăn len tôi đang được cụ bên trên tay cất cánh lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại lựa chọn mang đến em một cái khăn được màu tro buồn cho tới vậy..... Tất cả như 1 số phận, dông tố tung tro tàn quá khứ lên.... cho tất cả những người sinh sống còn nhức....
Gió thổi cất cánh cho tới ngày quá khứ... với cô bé nhỏ quàng cái khăn len màu sắc hồng, mỉm cười mím chi....
-Thế em xin xỏ anh một ngày yêu thương em nhé !!
__________________
(¯`v´¯ )
`*.¸.*´
¸.•´¸.•*¨ )¸.•*¨ )
(¸.•´ (¸.•´ .•´ ¸¸.•¨¯`•.
Anh Yêu em cho dù biết em ko đẹp nhất
Anh yêu thương em cho dù biết em ko tài
Anh yêu thương em vì như thế em mang đến anh hiểu
Hiểu thế này là đời biết mến yêu
*(¨`•.•´¨*«•´`•.(*•.¸(`•.¸ ¸.•´¸.•*).•´`•»
«•´¨*•.¸¸.*¤~*I loVe You *~¤*.¸¸.•*¨`• »
«•´`•.(¸.•´(¸.•* *•.¸`•.¸.•´`•»
*(¨`•.•´
Sưu tầm.
Yêu thích: 4.7 / 5 kể từ (22 thả tim)
Xem thêm: cảnh sát brooklyn phần 1
Bình luận